Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Kỷ niệm ngày cưới,

   
    Đúng vào ngày này, cách đây 16 năm tôi chính thức làm chồng. Và bây giờ thì tôi còn là cha của hai đứa trẻ. Nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với tôi lấy vợ và sinh con là một sự nổ lực hết mình, đầy gian truân và vất vả. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, đông con. Nhà tôi nghèo nhất xã, xã tôi nghèo nhất huyện, huyện tôi nghèo nhất tỉnh, tỉnh tôi nghèo nhất miền trung..... Miền trung thì các bạn biết rồi, thôi không nói nữa, không thì nó não nề lắm. Đã vậy da tôi lại đen, đen như không thể đen hơn được nữa. Nhưng đen bóng, đen trơn còn được, đằng này tôi lại đen mốc, vì lang ben ăn cùng người. Do quanh năm đói, nên má tôi hóp, đít tóp, tóc rễ tre luôn dựng ngược như lông nhím. Tóm lại bây giờ tôi nhìn tôi ngày ấy qua ảnh, tôi cứ ngỡ là thằng đười ươi sổng chuồng.
     Mối tình đầu, tôi dành cho cô bạn cùng khoá, nhưng sau đó, vì tôi nghèo, lại xấu trai, mà cô ta bỏ tôi, để lấy một anh ở cục thuế trên huyện. Mối tình thứ hai chẳng hiểu vì sao người ta lại yêu tôi. Thú thực tôi không muốn bị tổn thương một lần nữa, nên tôi từ chối. Người thứ ba. yêu tôi, tôi tin cô ấy yêu chân thành. Cô ấy là giáo viên, quê ở vùng kinh bắc, theo đạo thiên chúa. Lúc bấy giờ tôi đã là đảng viên, sỹ quan quân đội. nên việc cưới nhau là cả một vấn đề. Tôi chủ động chia tay, để rồi nhận ở nàng những lời trách móc thậm tệ. Mình ngậm ngùi chấp nhận, bởi chữ nghèo luôn đi đôi với chữ hèn. Tôi sống thu mình ở vậy, đến tháng 10 năm 1992. Tôi đang điều trị ở quân y viện 354, tình cờ gặp mấy cô sinh viên thực tập. Thú thực tôi không còn hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng cô trưởng đoàn bảo, anh thích em nào? Em làm mối cho. Lúc bây giờ, các cô mồm miệng như tép nhảy, chỉ có một cô tết tóc đuôi sam, lẳng lặng ngồi một góc. Tôi mới bảo, mỗi cô tết tóc đuôi sam, ngồi ở góc kia là anh thích. Vậy mà sau đó đúng một năm. vào ngày 19/12/1993, chúng tôi nên duyên chồng, vợ trong sự ngỡ ngàng của gia đình và bạn bè, với ba không, không việc làm, không nhà ở, không phương tiện, ở giữa thủ đô, không có một ai mà bấu víu, thật là kinh khủng.
     Trải qua 16 năm lăn lộn vất vả với cuộc sống, bây giờ chúng tôi đã có một gia đình, ổn định. Nhưng điều quan trọng nhất, là trong nhà chúng tôi luôn ấm áp và tràn ngập tiếng cười. Viết đến đây, mới thấy ngày xưa các cụ bảo " Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên trực diện bất tương phùng" thật là chí lý.  Cảm ơn những người đã sinh thành và giáo dưỡng chúng con, cảm ơn quê hương nghèo khó đã truyền cho chúng con nghị lực sống và biết vượt qua mọi thử thách, cảm ơn anh em, bè bạn đã giúp đỡ và chia sẻ với chúnh tôi trong những năm tháng qua.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét