Anh!
Bấy
lâu nay em đã im lặng, nhưng em càng im lặng thì anh càng cao ngạo, nói nhiều.
Anh tự cho mình là sáng suốt, tài giỏi và duy nhất đúng. Chính vì vậy mà lúc này đây, em nghĩ mình cần phải lên tiếng.
Anh
có còn nhớ không? Ngày ấy, chính vì nghe những lời đường mật của anh, mà em bất
chấp mọi lời khuyên can của gia đình và bạn bè để đến với anh. Thú thực lúc bấy
giờ, em đã bị mê hoặc bởi những viễn cảnh tương lai mà anh đã vẽ ra trước mắt
em. Nào là nếu lấy anh, ở trong gia đình mình, phụ nữ sẽ được tôn trọng, bình
đẳng như nam giới. Trong gia đình , lao động là tự giác, con cái được học hành
và chữa bệnh bởi những dịch vụ y tế tốt nhất. Sẽ không có sự bất công hiển diện
trong ngôi nhà của chúng ta. Mà ở đó mọi người đều được tôn trọng. Một gia đình
luôn đảm bảo sự công bằng, dân chủ và văn minh. Thế hệ mai sau, con cháu chúng
ta sẽ, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu. vv và vv.
Vậy
mà bây giờ nhìn lại, thử hỏi anh đã làm được những gì cho ngôi nhà này? Đành
rằng bây giờ, đời sống gia đình mình có cải thiện hơn so với trước đây là đã có
điện thoại để gọi, có xe máy để đi, có internet để viết blog. Nhưng xin thưa
với anh, đó một phần là nhờ vào thành tựu khoa học của nhân loại, một phần là
nhờ vào tiền chặt cây, bán đất, một phần nữa là nhờ vào tiền của các con gái
lấy chồng Hàn Quốc, Đài loan( Có khác gì tiền bán con của chị Dậu), chứ đâu
phải nhờ vào sự sáng suốt của anh?. Vả lại thiên hạ người ta cũng có từ lâu
rồi. Cả làng này chỉ còn chú Tiên và chú Ba bạn của anh là chưa có thôi. Mà còn
cái anh Quốc, suốt ngày nhăm nhe lấn đất, lấn ao nhà mình có tốt đẹp gì đâu mà
anh cứ qua bên đó chén chú chén anh, thật chẳng ra làm sao cả. Thú thật cả em
và các con đều ghét cay ghét đắng cái lão ấy. Nhưng điều mà em đau đớn nhất là
những đứa con của chúng ta. Cứ mỗi lần nhắc đến chúng là nước mắt em lại chực
trào ra. Hai đứa lớn, đứa thì lấy chồng Hàn, đứa thì lấy chồng Đài mà cho đến
tận ngày cưới chúng nó vẫn không hề biết mặt chồng, cũng không hề biết chồng
chúng nó già đến thế, nhất là con Hai lại còn lấy phải ông tàn tật nữa chứ. Còn
đứa thứ ba thì sang Thái để đẻ thuê cho những người hiếm muộn bên xứ người. Xong
hợp đồng rồi mà nó không nỡ rời bỏ đứa con còn đỏ hỏn nên cứ lang thang nơi đất
khách như một đứa mất hồn. Còn con trai thì cũng chẳng khá hơn tẹo nào. Được
đứa lớn suốt ngày luồn cúi, ton hót, tâng bốc anh thì anh cho nó đủ thứ nào là
đất, nào là xe, nó suốt ngày ăn chơi phè phỡn. Chị em trong nhà không đứa nào ưa nó cả anh biết không? Đứa thứ hai thì hiện đang ở
trong trại cai nghiện, đứa thứ ba thì ốm quặt ốm quẹo mà anh chẳng thèm ngó
ngàng đến xem con ốm đau thuốc men ra sao. Một gia đình như vậy mà anh cứ quần
là áo lượt, đi hết nhà này, sang nhà khác khoe mẽ, tự hào, vỗ ngực rằng nhà
mình là gia đình phồn thịnh, nề nếp và đáng
tự hào nhất làng. Thời gian dành cho việc kiếm kế sinh nhai thì anh chỉ
dành cho việc PR cái mẽ của gia đình. Cái vườn nhà mình trước kia vốn dĩ đẹp là
thế mà anh chẳng thèm chăm sóc, bây giờ hoang tàn như bãi chiến trường. Cái ao
để thả cá mà ăn anh cũng định bán nốt cho bọn buôn BĐS để chúng lấp ao xây nhà.
Anh chỉ lo xây căn nhà thật to để khoe mẽ mà không để ý đến môi trường xung
quanh. Căn nhà không ao, không vườn có khác gì cái hộp bê tông, hay nói đúng
hơn nó là ngôi nhà chết.
Anh!
người chủ của gia đình.
Có
bao giờ anh vắt tay lên trán mà suy nghĩ xem mình tự hào vì điều gì không? Điều
đó có đáng tự hào không? Mỗi lần mở
miệng ra khoe mẽ anh có cảm thấy xấu hổ không? Nếu trong anh còn một chút liêm
sỉ, hay ít ra là trách nhiệm của người chồng, người cha thì anh hãy trung thực
với chính mình, tự kiểm điểm lại bản thân đi. Hãy khiêm tốn học hỏi và mạnh dạn
thay đổi. Vâng, chỉ có thay đổi thì mới hy vọng làm cho ngôi nhà của chúng ta thực sự đáng tự hào, mở mày mở mặt với thiên
hạ. Thà muộn còn hơn không anh ạ! Nếu anh thay đổi em nguyện sẽ kề vai sát cánh
cùng anh để củng cố, xây dựng ngôi nhà mình đúng như ngôi nhà mơ ước của hai
đứa ngày mới cưới, một ngôi nhà thực sự dân chủ, bình đẳng và minh bạch. Lúc đó
em sẽ ngẩng cao đầu tự hào về gia đình của mình, sẽ tự tin sánh vai cùng những
gia đình khác trong làng, trong xã, thậm chí là
trong huyện, trong tỉnh.
Một
điều quan trọng nữa là chỉ có sự thay đổi của anh mới có thể cứu vớt được niềm
tin, tình yêu, sự kính trọng của em và các con dành cho anh mà thôi. Rất mong anh tỉnh ngộ!
Em
Âu
Cơ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét